Uncategorized

TRẪM VÀ NÀNG: Hạ sơn (2)

Chương 76 Hạ Sơn (hai)

    Hôn lễ của Trương Bình Tuyên và Sầm Chiếu ở thành Lạc Dương vẫn luôn có những chỉ trích.

        Một là bởi vì Sầm Chiếu từng là tội tù, đơn độc, không có gia tộc chống đỡ. Ở đất Lạc Dương nơi có chấp niệm sâu sắc về địa vị, hắn được rất nhiều người coi là nội sủng của Trương Bình Tuyên, mặc dù bên ngoài không dám bàn tán, nhưng sau lưng lại vu khống không thôi. Chỉ có những gia hộ nghèo khó vẫn coi hắn là đệ nhất hiền công tử.

        Thứ hai là bởi vì trong hôn lễ không đủ lục lễ.

        Bài viết “Nghi lễ của hôn lễ phu sĩ” từ tiền triều đã quy định chi tiết về thủ tục đính hôn và kết hôn của giới quý tộc, người ta cho rằng hôn nhân là sự tôn trọng tổ tiên và có ảnh hưởng sâu sắc đến thế hệ tương lai, vì vậy không nên quá đơn giản, toàn bộ quá trình cần phải có đủ: Nạp Thái, Vấn Danh, Nạp Cát, Nạp Trưng, Thỉnh Kỳ, Thân Ninh, hôn lễ có Lục lễ hoàn chỉnh, mới tính lễ thành.

        Nhưng mà cha của Trương Bình Tuyên là Trương Thông đã chết, mẹ lại chôn mình ở điện Kim Hoa, bởi vậy chuyện lục lễ, đều do Thái Thường và Tông Chính lo liệu.

        Thái Thường và Tông Chính đều biết Trương Bình Tuyên và Trương Đạc có mâu thuẫn, hơn nữa Sầm Chiếu thân phận xấu hổ, không cách nào độc lập đối với trưởng công chúa làm trọn các nghi thức Nạp Thái Vấn Danh, cho nên lúc Thái Thường và Tông Chính bàn luận, càng trọng lễ sắc phong của công chúa, mà vẫn chưa định toàn lục lễ. Các nghi thức như nhận lễ, thông báo, đón dâu trong danh sách hôn lễ đều không rõ.

        Cứ như vậy, cuộc hôn nhân này càng giống như trưởng công chúa thu nhận nam sủng.

        Trương Bình Tuyên vì những lời chỉ trích này mà trách móc Thái Thường Khanh đến mất mặt.

        Cho đến ngày cưới, nàng vẫn không thoải mái.

        Trong Trương phủ thì lại huyên náo khác thường, ở sảnh chính, mấy người Trung Thư Giám, Thượng Thư Lệnh, Đặng Vi Minh, Cố Hải Định và một số người khác đều có mặt. Những người khác tập trung ở phía sau vườn sau Trương phủ, một lúc sau, hoa đỏ phai, hương thơm lan tỏa, khói trà và hơi rượu quyến rũ những chú chim nước trong hồ Phù Uyển, học giả nâng chén đàm luận triết học Phật giáo, người văn nhã chơi đàn bình phẩm, ai cũng có thú vui riêng mình.

        Trong phòng, chị gái của Trương Bình Tuyên là Trương Bình Thục đang búi tóc cưới cho nàng, Trương Bình Tuyên nhắm mắt lại, không nói một lời.

        Trương Bình Thục đem mái tóc vụn của nàng tém gọn, nhìn thoáng qua trong gương.

        “Sao lại không nói lời nào.”

        Trương Bình Tuyên lắc đầu.

        Trương Bình Thục cười buông lược xuống, nhìn vào gương chỉnh thẳng mặt nàng nói: “Dù là Sầm Chiếu hay là Đại lang, đều như em mong muốn, em còn có chuyện gì không vừa ý sao?”

        “Chị còn gọi hắn ta là Đại lang.”

        Trương Bình Thục không nhận ra ý của nàng, thuận miệng nói: “Đúng rồi, cũng nên đổi giọng xưng Bệ hạ rồi.”

        Trương Bình Tuyên mỉm cười: “Đã sớm nên đổi giọng, chị không sợ hắn trị tội bất kính, lệnh trảm cả tộc chị sao?”

        Trương Bình Thục giật mình, biết nàng đang nói chuyện cũ của Trần gia năm đó, không muốn chọc nàng tức giận nữa, ngược lại nhẹ giọng nói: “Em tận mắt nhìn thấy người đó giết cha, chị cũng đã tận mắt nhìn thấy người đó giết Nhị lang, chị cũng không dám vì những chuyện này mà tranh cãi với người đó. Đã thật lâu rồi, chị thường xuyên nằm mơ, mơ thấy chúng ta lúc còn nhỏ. Lúc đó chúng ta đều nghịch ngợm, người đó lại nghiêm túc lý trí nhất. Mỗi một lần chúng ta gây rắc rối, mẹ em hay cha chúng ta giận dữ lại là để cho người đó ở từ đường chịu phạt một mình, người cũng nhịn, chưa bao giờ trách móc chúng ta. Mỗi lần nhớ tới những chuyện này, trong lòng chị đều không dễ chịu, Đại Lang ngày trước, thực sự không phải là người ác đâu.”

        Trương Bình Tuyên nói: “Đó đều là chuyện khi còn nhỏ, cũng chẳng phải chuyện gì to tát. Bây giờ nói đến, chị không cảm thấy buồn cười sao?”

        Trương Bình Thục buồn bực cầm cây lược lên lần nữa, nhúng nó vào nước hoa trong gương đồng, cẩn thận chải lại mái tóc trên vai nàng, cứ thế thuận theo ý nàng.

        “Em nói đúng, đều là chuyện khi còn bé.”

        Nàng nói xong, nhẹ nhàng thở dài một hơi: “Chị thật hồ đồ, không nên nói những lời này.”

        Trương Bình Tuyên nói: “Chị là người hiền lành, mới có thể dễ dàng tha thứ cho hắn, mới có thể chịu sự ràng buộc của nhà chồng. Năm ngoái, nhà anh rể bởi vì e ngại hắn, không cho phép chị về nhà họ Trương, ngay cả lễ tang của cha cũng không được phép xuất hiện.”

        Lời lúc trước nói rồi thì cũng xong, nhắc đến người cha ruột, trái tim Trương Bình Thục từng trận đau đớn. Đôi mắt nàng đỏ hoe một lúc mới định thần lại, vội vàng lau nước mắt nói: “Đúng, chị là con gái trưởng không hiếu thảo, chị sẽ không nói nữa, hôm nay là ngày vui của em, chị muốn em hạnh phúc hơn.”

        Nói xong, lẳng lặng nhìn vào trong gương đồng, miễn cưỡng tươi cười: “Nhìn em bây giờ thật tốt, làm công chúa điện hạ, cũng gả cho nam nhân mình yêu thích.”

        Trương Bình Tuyên nhìn vào chị gái mình trong gương, ánh mắt không chút thù hận, như khói thuốc êm dịu, dường như chỉ cần vung tay là có thể làm tan biến mọi thứ.

        “Thế này vẫn chưa đủ đâu chị à.”

        “Vậy em còn muốn điều gì nữa, nha đầu ngốc.”

        “Được phong công chúa, gả cho Sầm Chiếu, chỉ là không muốn để chàng hèn mọn mà sống, bị người ta coi là tội tù hay là nội sủng.”

        Trương Bình Thục cầm cây lược, kinh ngạc nói không nên lời, trong gương đồng, Trương Bình Tuyên trang điểm trang điểm cầu kỳ, rực rỡ và quý phái.

        Thật ra nói về huyết mạch truyền thừa, Trương Bình Tuyên và Trương Đạc không hổ là anh em ruột.

        Trương Bình Thục là một nữ nhân dịu dàng dễ bảo, lúc mười bốn tuổi đã nghe lời cha gả cho họ Lục ở Kinh Châu lúc ấy, mười mấy năm qua, vợ chồng cũng coi là tương kính như tân, mấy người thê thiếp của chồng cũng đều tôn trọng nàng. Trương Bình Thục tự nhận  bản thân mình đời này không còn gì để mà hối tiếc nữa.

        Không giống Trương Bình Tuyên trước mắt, nàng đối với tình yêu, công lý, tựa hồ đều có chấp niệm.

        Mà loại chấp niệm này không kém gì nỗi ám ảnh về quyền lực của Trương Đạc.

        “Nghe em nói ta lại hơi sợ.”

        Trương Bình Tuyên quay người lại, nắm tay nàng nói: “Chị ơi, chị yên tâm Bình Tuyên tuyệt đối sẽ không phụ lời dạy của cha mẹ, em chỉ muốn chồng mình đường đường chính chính sống ở thành Lạc Dương. ”

        Trương Bình Thục lắc đầu: “Em làm như vậy, cũng là muốn lột da hổ, Đại lang làm sao có thể nuông chiều em.”

        “Em không cần sự dung túng của hắn ta, em và Sầm Chiếu đều không có lỗi, sai chính là hắn, vì lợi ích cá nhân hắn muốn bức chết hết tất cả những người không theo ý hắn ở thành Lạc Dương. Không nên như vậy, chị ơi, chị đã quên lời cha căn dặn rồi sao? Một vị vua nhân từ và sáng suốt nên để cho các học giả chí lớn và tài năng có vị trí riêng của mình, để Nho giáo thịnh vượng, thế đạo an bình, mà không phải như bây giờ ai nấy đều sợ đang gặp nguy hiểm ở Lạc Dương, sợ rằng một ngày nào đó mất mạng nơi đây.”

        Trương Bình Thục ngậm miệng, nàng thật sự không thể nói lại em gái mình, chỉ có thể hậm hực gật đầu im lặng.

        Nước hoa trước gương đã dịu đi, chỉ còn lại cánh hoa vinh mộc bồng bềnh.

        Nữ tỳ ngoài cửa đến báo, “Điện hạ, vị nội quý nhân kia từ trong cung tới rồi. ”

        “Tịch Ngân?”

        Nữ tỳ khẽ nói: “Điện hạ, danh húy của nội quý nhân, nô xin người kiêng kị.”

        Trương Bình Thục nói: “Là cô nương đi theo bên cạnh Đại Lang sao? ”

        Trương Bình Tuyên gật đầu, “Vâng, cũng là em gái của Sầm Chiếu.”

        Trương Bình Thục khom lưng đỡ vai nàng nhẹ giọng nói: “Vừa là người trong cung, vừa là người thân bên chồng, em cũng nên dùng lễ mà đối đãi.”

        Trương Bình Tuyên đẩy tay Trương Bình Thục, đứng dậy nói: “Để cho nàng ta đợi ở sảnh bên.”

        “Bình Tuyên, cần gì phải.”

        “Chị, đừng nói nữa, nàng xuất thân là nô lệ hèn mọn, hôm nay ở Trương phủ đều là học giả tri thức, nàng sao xứng ngồi cùng. Em để cho nàng đứng đợi ở sảnh bên cũng không phải có ý sỉ nhục nàng, nếu không, em cứ để một tấm màn ngăn ở sảnh chính mua vui cho mọi người.”

        Bên này lời nói của nữ tỳ truyền ra ngoài, ngay lập tức lại có lời truyền về, Trương Bình Thục thậm chí còn không kịp giúp Trương Bình Tuyên mang trâm vàng.

        “Điện hạ, nội quý nhân không chịu đợi ở sảnh bên.”

        “Vì sao?”

        “Nàng không chịu nói, chỉ nói muốn gặp điện hạ, người đã đi đến sảnh chính rồi.”

        “Vì sao không ngăn cản?”

        Tỳ nữ kia sắc mặt sợ hãi nói: “Điện hạ có điều không biết, Tống Thường Thị tùy thân của Bệ hạ cùng nội quý nhân tới. Chúng nô làm sao dám ngăn cản. ”

        Trương Bình Thục nghe xong, không khỏi nói: “Đều đã để Tống Hoài Ngọc theo nàng, vì sao Đại lang không ban cho nàng danh vị.”

        Trương Bình Tuyên tiện tay lấy một cây trâm vàng cài tóc ổn định, nhìn vào gương nói: “Thích là một chuyện, nạp cưới lại là một chuyện khác. Huống hồ, người kiêu ngạo như hắn, sợ là ngay cả ‘thích’ cũng không nhận ra.”

        Nói xong, nàng phất tay áo đi ra ngoài, nhìn thấy Sầm Chiếu ngồi yên trước bàn cầm ở ngoài hành lang, Trương Bình Tuyên quay người về phía hành lang, ý muốn tránh đi.

        “Người đi đâu.”

        Trương Bình Tuyên dừng một bước: “Chàng phải tuân theo nghi lễ, trước khi lễ hết, không được gặp tân nương.”

        Người trên hành lang mỉm cười: “Không sao, Sầm Chiếu… Là người mù lòa.”

        Trương Bình Tuyên quay đầu lại, hắn mặc áo bào màu đen, trên mắt vẫn dùng dải băng xanh tầm thường.

        “Nếu đã thay quần áo, vì sao không đến sảnh chính.”

        Sầm Chiếu nhẹ giọng đáp: “Đi thôi.”

        Hắn nói xong liền muốn xoay người, Trương Bình Tuyên vội vàng đuổi theo: “Không muốn đi thì đừng đi, ta biết chàng đang lo lắng điều gì.”

        Người trên hành lang lắc đầu: “Môn tộc ta đã tan, một mình cô độc, ta không quan tâm đến danh tiếng bị hủy hoại của mình. Điều bất công duy nhất chính là ta đã làm hoen ố danh dự của điện hạ.”

        “Qua ngày hôm nay, chàng và ta đã là vợ chồng, không còn phân biệt.”

        “Đa tạ điện hạ.”

        Hắn chắp tay khom lưng, hành lễ, ngẩng đầu nói: “Nếu hôm nay A Ngân có thể đến, xin điện hạ cho phép ta gặp nàng một lần. Ta có một số chuyện muốn nói với em ấy.”

        Trương Bình Tuyên mím môi, cũng không chịu lên tiếng. Xoay người đi về phía chính đường.

        Quan khách lúc này đều tập trung uống rượu ở sảnh chính và sân sau, không có ai khác trong chính đường.

        Chỉ có một tượng Phật được tạc từ một chiếc rễ gỗ khổng lồ, đặt trên một chiếc bàn gỗ khắc hương, chân bàn dát bạc cuốn quanh.

        Tịch Ngân đứng trước tượng Phật, Tống Hoài Ngọc khép tay đứng sau lưng, còn có hai cung nữ khác, một người cầm hộp gấm, một cung nhân khác cầm sách nhỏ. Họ đều cúi đầu và nín thở, không hề có bất kỳ sai sót nào trong dáng vẻ.

        Trương Bình Tuyên bước ra từ cửa thông, đi tới trước mặt Tịch Ngân, những thứ khác nàng không chú ý đến, lại thấy một cái chuông vàng đeo trên thắt lưng Tịch Ngân.

        Nhưng mà nàng cũng không biết nó đến từ đâu, ngẩng đầu trực tiếp nói: “Tịch Ngân, lui xuống.”

        Tịch Ngân chắp tay trước trán, cúi người hướng Trương Bình tuyên hành lễ.

        Trương Bình Tuyên cúi đầu nhìn cái cổ cong cong của nàng, tiếp tục: “Nếu cô đã biết tôn ti, tại sao lại làm trái ý ta?”

        Tịch Ngân chậm rãi đứng lên.

        “Nô tuy hèn mọn, cũng là người trong cung, nô dùng lễ đối đãi điện hạ, mong điện hạ cũng vậy.”

        Những lời này rất khiêm tốn, phù hợp với thân phận của nàng, nhưng lại vô cùng khéo léo.

        Trương Bình Tuyên nhìn Tịch Ngân, hỏi: “Cô muốn nói lý với ta sao?”

        Tịch Ngân lắc đầu, “Nô cũng không dám.”

        Trương Bình Tuyên nghe thấu lời của nàng ẩn chứa ý hơi sợ hãi, ngẩng đầu nói: “Lần trước ở điện Thái Nghi, cô kiêu ngạo không cho nữ tỳ của ta chạm vào cô, ta không so đo với cô, hôm nay là ở chính đường nhà họ Trương ta. Tôi không thể để cô làm gì cũng được.”

        Nói xong, nàng tiến lên một bước, tới gần trước mặt Tịch Ngân.

        “Họ Trương từ khi lập tộc đến nay, gia quy nghiêm khắc, làm nô tỳ, không được chủ nhân cho phép thì không được đứng ở chính đường. Hôm nay ta niệm tình cô là em gái của Sầm Chiếu, không muốn tổn thương thể diện của cô.”

        Nàng nói, giơ tay lên và chỉ ra bên ngoài.

        “Cô tự mình lui về phòng bên, nơi tổ chức hôn lễ của ta, nô tì không được phép làm ô uế.”        

        Tống Hoài Ngọc thấy vậy đang muốn lên tiếng, lại bị tay Tịch Ngân ngăn lại.

        Nàng nhìn Trương Bình Tuyên, nhẹ nhàng mím môi nói: “Xin hỏi điện hạ, quý tộc Lạc Dương nếu đến kính hôn điện hạ, có thể được vào chính đường không? ”

        Trương Bình Tuyên sững ra, há mồm lại khàn giọng.

        Tịch Ngân nhìn về phía nữ tỳ bên cạnh nàng, “Cô trả lời ta.”

        Nữ tỳ kia vội vàng nói, “Bẩm nội quý nhân, tất nhiên là…vào được.”

        Tịch Ngân gật đầu, xoay người từ trong tay cung nhân tiếp nhận hộp gấm, đi tới trước mặt Trương Bình Tuyên, hai tay kính trình.

        “Đây là Trung lĩnh quân tướng quân Triệu Khiêm, tặng lễ đại hôn cho điện hạ.”

        Trương Bình Tuyên nhìn hộp gấm, nhưng không biết phải xử lý thế nào.

        Tịch Ngân cũng không ép nàng nhận lấy, ngược lại đem hộp gấm giao cho nữ tỳ.

        Đứng thẳng người nói: “Còn có một việc nữa, xin điện hạ quỳ tiếp.”

        Trương Bình Tuyên nghe vậy, buột miệng nói:”Cô nói gì? Không được làm loạn!”

        Tịch Ngân bị một tiếng này làm cho giật mình, nhưng không lùi bước.

        “Nô nói, còn có một việc, xin điện hạ quỳ tiếp.”

        Tay Trương Bình Tuyên không tự chủ được run lên, “Cô muốn ta quỳ xuống trước mặt cô?”

        Tịch Ngân lắc đầu, “Không phải quỳ nô, quỳ Bệ hạ.”

        Nàng nói xong, đem quyển sách bìa đỏ son cầm đến trong tay, “Đây là danh sách những vật mà bệ hạ ban tặng cho lễ thành hôn của điện hạ, xin điện hạ hãy quỳ xuống nhận lấy.”

        Trên cổ Trương Bình Tuyên dần dần đỏ lên, nàng mím môi không lên tiếng, lui về phía sau vài bước, nữ tỳ bên cạnh vội vàng chống đỡ thân thể nàng, lại bị nàng hất ra.

        “Hắn cố ý nhục nhã ta…”

        “Xin điện hạ thận trọng ngôn từ, gần đây nô cũng học “Lễ ký” xuân thu, mặc dù vẫn chưa nhớ hết, nhưng nô biết, ‘quân chi ban, đương kính thụ’, điện hạ nói ‘nhục nhã’ là bất kính với bệ hạ.”

*lễ vật vua ban nên được tiếp nhận và tôn trọng.

        Trương Bình Tuyên không hiểu, một năm trước, nàng vẫn là nô tỳ bị Trương Đạc phạt quỳ gối ở trong sân, hết lần này đến lần khác khổ sở tập viết “Cấp Tựu Chương”, những lời này bây giờ rốt cuộc là được học từ đâu.”

        “Người đâu! Tới đây lôi cô ta xuống!”

        Tống Hoài Ngọc lên tiếng: “Thần thỉnh điện hạ nguôi giận, nội quý nhân hôm nay đến đây ngoại trừ vì bệ hạ ban thưởng ra, cũng là phụng mệnh bệ hạ, thay bệ hạ quan sát nghi thức đại hôn của điện hạ, điện hạ, người thực sự không thể mạo phạm.”

        Trong cổ họng Trương Bình Tuyên dâng lên mùi tanh, huyết khí cuồn cuộn, ngay cả mặt cũng đỏ lên.

        Tịch Ngân đến gần nàng vài bước, đem danh sách vật trong tay đưa đến trước mặt nàng.

        “Điện hạ, xin quỳ nhận.”

        Trương Bình Tuyên mím môi, quay mặt đi trong nước mắt, răng va vào nhau lập cập.

        Lại nghe Tịch Ngân nói: “Điện hạ muốn nô báo Bệ hạ là điện hạ kháng chỉ bất tôn, làm thế nào xử trí hình trách sao?”

        Lời này so với lời nói lúc trước của nàng, đột nhiên có thế hùng hổ bức người.

        “Tịch Ngân, cô…”

        “A Ngân.”

        Trương Bình Tuyên còn chưa nói hết lời, phía sau bình phong chợt truyền đến một giọng nói nhu hòa, giống như ánh trăng chiếu xuyên qua trong nhà, nhẹ nhàng rơi vào tai mọi người.

        Tịch Ngân nghe được giọng nói này, chợt cảm thấy toàn thân run lên.

        Nàng kinh ngạc ngẩng đầu lên, thấy người phía sau bình phong đã đi ra.

        Hắn không cầm gậy mù, thăm dò bàn trong đường, từng chút từng chút mò mẫm đi về phía nàng.

        Trương Bình Tuyên vội vàng đi qua đỡ lấy hắn.

        “Sao chàng lại tới đây.”

        Sầm Chiếu lắc đầu mỉm cười, đẩy tay nàng ra khỏi cánh tay hắn.

        “Điện hạ, không cần đỡ ta.”

        Nói xong, hắn ngẩng đầu lên.

        “A Ngân, em ở đâu.”

        Đây là một câu quá đơn giản, người nói cũng không cố ý phát tiết hay biểu lộ bất kỳ cảm xúc nào, hắn như đang ở núi Bắc Mang Thanh Lư hỏi một câu bình thường.”

        “A Ngân, em ở đâu.”

        Mà nàng, có lẽ ở trong sân, vừa nấu xong một nồi canh, chuông trên cổ chân một đường vang lên, đi trở lại trong phòng, đáp một câu: “A Ngân ở đây, anh ơi, rửa tay đi, chúng ta ăn cơm ngon thôi.”

        Chỉ một câu nói này đã gợi lại tất cả những kỷ niệm ngọt ngào và nhẹ nhàng trong quá khứ.

        Nếu nói nhu nhược là đường mật, tự cường là thạch tín, ai mà không liếm mật đường, uống thạch tín, vùng vẫy đến chết đi rồi sống lại?

        Tịch Ngân cả người kinh ngạc cứng đờ ở đó.

        “A Ngân, nói chuyện đi.”

        Hắn hỏi thêm lần nữa.

        Tịch Ngân lúc này không nói nên lời, nàng theo bản năng lắc lắc cẳng chân, chuông trên cổ chân nhẹ nhàng vang lên một tiếng.

        Sầm Chiếu tìm đúng hướng của nàng, quay sang cười dịu dàng với nàng, vịn lấy tấm bình phong, chậm rãi đi về phía nàng.

        Tấm lưng Tịch Ngân bất động, không nhúc nhích nhìn Sầm Chiếu đi tới trước mặt mình.

        Đã nhiều ngày không gặp nhưng vẻ ngoài, giọng nói và phong thái của hắn vẫn không hề thay đổi.

        “A Ngân, đừng ép điện hạ, anh thay nàng nhận tội trước Bệ hạ.”

        Hắn nói xong, vén áo bào lên, chậm rãi quỳ xuống trước mặt Tịch Ngân.

        Trong nháy mắt đầu gối tiếp xúc với mặt đất, trong đầu Tịch Ngân đột nhiên “ong” một tiếng, như thể báu vật mà nàng ấp ủ đã nhiều năm bỗng nhiên bị đập nát trước mắt. Nàng bất chấp Tống Hoài Ngọc ở đây, vội vàng quỳ xuống.

        “Anh đứng lên.”

Leave a comment